Từ khoảng gần 1 năm nay, chỉ số thị phần của nhà báo có thẻ đã tăng, dần đẩy lui các nhà " dân tự làm báo - các nhà báo tự do không thẻ ". Cuộc bứt phá vọt lên khá ngoạn mục, tất nhiên là trong âm thầm, và cũng tất nhiên là theo kiểu " Tằm lặng lẽ ăn Dâu" kiểu Trung Quốc, gặm lãnh thổ, ăn biển đảo của xứ Vịêt ta.
Lý giải hiện tượng này, không quá khó, cũng hay, và thú vị.
Triết lý tấn công năm ngoái là " phá mạng", đưa nhiều nhân lực công nghệ mạng, vác cuốc " Sinh Tử lệnh", mang búa " Tần thủy Hoàng" , lùng sục đập phá te tua, rồi lại lùng sục đập phá ngổn ngang tan nát. Cách này cũng có chút kết quả, nhưng phản cảm và vất vả ! Hay 1 nhưng dở 10.
Kiểu cũ này chung cuộc cũng chẳng đi tới đâu, có trăm trang địa chỉ bị phá thì, lập tức cả ngàn trang tiếp bước mọc lên ào ạt.
Triết lý tấn công ngày nay đã kín đáo thay đổi , Từ phá mạng, nay chuyển sang thế " Cạnh tranh - chiếm mạng". Với mục tiêu tạo ra thật nhiều trang " cập nhật tin tức Thời sự - Chính trị - Xã hội ", đưa tin nóng nhanh ( tất nhiên là tin nóng loại dưới thắt lưng ) , mang dáng dấp Lề Trái, đi đôi dép Dân chủ, cũng có chút Tinh hoa Nhân sỹ , dường cột nước nhà....
Có thể hình ảnh hóa vấn đề, theo cái cách vỉa hè như thế này : thời bao cấp, tính chất độc quyền bán hàng làm cho mặt hàng đơn điệu và đắt đỏ. Giờ thì thế giới phẳng hơn, nhiều cửa hàng bán phở tư nhân mọc lên, cả thành phố ngạt ngào mùi nước dùng , mùi hành tỏi, Gà thì vàng, Bò thì tươi, rẻ, sẵn, miếng nào ra miếng nấy. Mấy cái cửa hàng mỳ không hành không thịt, " phở không người lái", vô vị không ai vào ăn. Cái lợi , cái quyền độc quyền bán mua - bán, Xin - cho, khi mất khách, nó vác búa đi phá cửa hàng cửa hiệu không thuộc của nó. Càng trắng trợn tức tối, càng mất khách.
Lý giải hiện tượng này, không quá khó, cũng hay, và thú vị.
Triết lý tấn công năm ngoái là " phá mạng", đưa nhiều nhân lực công nghệ mạng, vác cuốc " Sinh Tử lệnh", mang búa " Tần thủy Hoàng" , lùng sục đập phá te tua, rồi lại lùng sục đập phá ngổn ngang tan nát. Cách này cũng có chút kết quả, nhưng phản cảm và vất vả ! Hay 1 nhưng dở 10.
Kiểu cũ này chung cuộc cũng chẳng đi tới đâu, có trăm trang địa chỉ bị phá thì, lập tức cả ngàn trang tiếp bước mọc lên ào ạt.
Triết lý tấn công ngày nay đã kín đáo thay đổi , Từ phá mạng, nay chuyển sang thế " Cạnh tranh - chiếm mạng". Với mục tiêu tạo ra thật nhiều trang " cập nhật tin tức Thời sự - Chính trị - Xã hội ", đưa tin nóng nhanh ( tất nhiên là tin nóng loại dưới thắt lưng ) , mang dáng dấp Lề Trái, đi đôi dép Dân chủ, cũng có chút Tinh hoa Nhân sỹ , dường cột nước nhà....
Có thể hình ảnh hóa vấn đề, theo cái cách vỉa hè như thế này : thời bao cấp, tính chất độc quyền bán hàng làm cho mặt hàng đơn điệu và đắt đỏ. Giờ thì thế giới phẳng hơn, nhiều cửa hàng bán phở tư nhân mọc lên, cả thành phố ngạt ngào mùi nước dùng , mùi hành tỏi, Gà thì vàng, Bò thì tươi, rẻ, sẵn, miếng nào ra miếng nấy. Mấy cái cửa hàng mỳ không hành không thịt, " phở không người lái", vô vị không ai vào ăn. Cái lợi , cái quyền độc quyền bán mua - bán, Xin - cho, khi mất khách, nó vác búa đi phá cửa hàng cửa hiệu không thuộc của nó. Càng trắng trợn tức tối, càng mất khách.
Cái mà thị trường cần và quay lại chi phối chợ, chính là 2 yếu tố cơ bản : Một là Chất Lượng của sản phẩm cụ thể đến với người sử dụng. Hai là sự cạnh tranh một cách lành mạnh, bình đẳng và minh bạch.
Phạm vào 1 trong 2, hoặc phạm cả 2 thì ...người tiêu dùng tẩy chay, chợ với qui luật tự nhiên của nó, sẽ thải loại cái loại " con buôn nhất thời, chụp giật, thất tín ".
Trước thực tế này, các đại gia đã sớm hiểu , phải tạo ra hệ thống các cửa hàng giống của " Nhà Buôn", với tiếng nói, giống tiếng của " Người Buôn". Hệ thống này sẽ kéo người tiêu dùng về nó, các cửa hàng tư nhân kia từ đông khách, sẽ bị san mất khách. Nếu hệ thống này phi hành tỏi thơm hơn nữa, nó sẽ chiếm hoàn toàn khách, việc xóa sổ trong cạnh tranh là điều luôn sẩy ra.
Nhưng, lại nhưng, đã giả thì không bao giờ hoàn toàn giống thật ! Nếu giống thật, thì không còn khái niệm về giả nữa.
Cái vị ngọt của xương, khác với cái ngọt của mì chính tàu.
Cái Chu đáo tận tình của nhân viên cửa hàng biết làm ăn bài bản và căn cơ, hoàn toàn không giống với cái phong cách khéo léo dịch vụ "chỉ biết có tiền", từ người chủ của nó ám ảnh và quyết định .
Trong bát phở, có cả văn hóa nhiều chiều, có cả lịch sử, truyền trống, lẽ sống, nhịp đi hiện tại, quĩ đạo chuyển động của tương lại có thể nhận đoán. Thậm chí, rất chính xác !
Các nhà báo có thẻ, họ đang ở đâu ?
Sau đây là 1 đoạn trao đổi qua lại , đưa về dán vào đây, nó có thể dùng như một " Kính chiếu Yêu". Một điểm tựa lí thuyết về sự thông thái của người tiêu dùng. ( còn về chi tiết cụ thể, đã viết ở Blogers Việt Nam , đôi điều đáng nghĩ ! http://arnet22.blogspot.com/2011/06/blogers-viet-nam-oi-ieu-ang-nghi.html )
Trước thực tế này, các đại gia đã sớm hiểu , phải tạo ra hệ thống các cửa hàng giống của " Nhà Buôn", với tiếng nói, giống tiếng của " Người Buôn". Hệ thống này sẽ kéo người tiêu dùng về nó, các cửa hàng tư nhân kia từ đông khách, sẽ bị san mất khách. Nếu hệ thống này phi hành tỏi thơm hơn nữa, nó sẽ chiếm hoàn toàn khách, việc xóa sổ trong cạnh tranh là điều luôn sẩy ra.
Nhưng, lại nhưng, đã giả thì không bao giờ hoàn toàn giống thật ! Nếu giống thật, thì không còn khái niệm về giả nữa.
Cái vị ngọt của xương, khác với cái ngọt của mì chính tàu.
Cái Chu đáo tận tình của nhân viên cửa hàng biết làm ăn bài bản và căn cơ, hoàn toàn không giống với cái phong cách khéo léo dịch vụ "chỉ biết có tiền", từ người chủ của nó ám ảnh và quyết định .
Trong bát phở, có cả văn hóa nhiều chiều, có cả lịch sử, truyền trống, lẽ sống, nhịp đi hiện tại, quĩ đạo chuyển động của tương lại có thể nhận đoán. Thậm chí, rất chính xác !
Các nhà báo có thẻ, họ đang ở đâu ?
Sau đây là 1 đoạn trao đổi qua lại , đưa về dán vào đây, nó có thể dùng như một " Kính chiếu Yêu". Một điểm tựa lí thuyết về sự thông thái của người tiêu dùng. ( còn về chi tiết cụ thể, đã viết ở Blogers Việt Nam , đôi điều đáng nghĩ ! http://arnet22.blogspot.com/2011/06/blogers-viet-nam-oi-ieu-ang-nghi.html )
.....
( giv) : Chân – Thiện – Mỹ dùng như một kính chiếu yêu, sẽ ra được vạn vật, dù , nắm xương Bạch cốt, hay ” Minh Đế “, dù “nhà báo”, “nhà giáo” có ẩn nấp trong mọi ” Nhân – Trí – Dũng – Lễ – Tín – Nghĩa” thâm nho đến mấy cũng phải hiện ra chính nó là nó, không khác được.
Giờ này, các nhân vật ấy không còn được sự kính trọng trên Internet nữa rồi, bạn ạ !
( Haie ): Đúng là dưới vỏ bọc nào cũng không thể che giấu được trước cái kính chiếu yêu Chân – Thiện – Mỹ. Bạn bình rất hay. Cám ơn nhiều.
.....( Haie ): Đúng là dưới vỏ bọc nào cũng không thể che giấu được trước cái kính chiếu yêu Chân – Thiện – Mỹ. Bạn bình rất hay. Cám ơn nhiều.
( giv ) : Tôi nghĩ đơn giản thế này : cái mặc định nằm trong mọi nhà văn, chắc chắn không thể khác là
1 Khả năng nghe, đọc và hiểu thấu mọi ngôn ngữ biểu đạt dù hiển ngôn hay mang hàm ý là rất tốt.
2 Rất cẩn trọng khi nói về nhân cách của những người cụ thể xung quanh. Nhà Văn là những người thợ bậc thầy, chuyên nghiệp xây dựng tâm hồn, nhân cách con người, họ ý thức rất rõ và rất coi trọng khi động đến vấn đề này.
3 Nhà văn, có thể lựa chọn trường phái thể loại riêng cho bút pháp giọng điệu, nhưng không thể ” có Chân bỏ Đẹp”. Không có sự triệt tiêu lẫn nhau giữa 3 cái chân-thiện- mỹ
Bạn phân tích rất khoa học và bao dung, cũng có cả phần tế nhị chắc chắn. Mình còn phải học bạn những điểm mạnh này.