Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

Độc tài không tư duy chính trị


Độc tài không tư duy chính trị
Posted on 19/03/2011 by gioviet
.
Những ngày đầu của cách mạng hoa ở Libya, khi độc tài nổ súng vào người dân biểu tình, khi mà độc tài tuyên bố sẽ tróc nã từng nhà, bắt giết từng người tham gia biểu tình, đưa ra con ngoáo ộp sẽ có một Thiên An Môn v.v…, dư luận chính thống quốc tế đã phản đối đàn áp người dân bằng súng đạn. Nước Mỹ đã chính thức nói ông Gadaffi phải ra đi, không còn tư cách để lãnh đạo người dân nữa. Nước Pháp đã công nhận lực lượng nổi dậy mới. Thụy sỹ và nhiều nước đã đặt lệnh phong tỏa tài sản.
.

Điều đó có nghĩa gì ?
Nếu như có tư duy chính trị, nhà độc tài sẽ hiểu rõ là : Những lời nói chính thức , sẽ phải được thực hiện, không phải nói chơi, không thể rút lại. Nếu có tư duy chính trị, nhà độc tài sẽ không cố đấm ăn sôi ” tham quyền cố vị ” .
.

Những ngày kéo dài tấn công đẫm máu đẩy lui dần quân nổi dậy, chiếm lại nhiều thành phố, việc hồi phục ngai vàng độc tài mười mươi cầm chắc, chỉ cần thêm dưới 48 giờ là nhà độc tài sẽ mỉm cười, bắt đầu lục từng nhà , tìm từng người biểu tình nổi dậy để tầm thù.
.

Không thể có cái kết có hậu như vậy cho nhà độc tài, khi, với tư duy chính trị, tuyên bố có trọng lượng từ Obama , đã là cái chốt giới hạn giấc mơ của nhà độc tài, đã là kết luận đặt ra khi mới bắt đầu vấn đề ” độc tài được tồn tại hay phải sụp đổ “.
.

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Nguyễn Hưng Quốc là ai ?


Nguyễn Hưng Quốc là ai ?
Posted on 18/03/2011 by gioviet

.
Voanews vietnames là 1 kênh không thể thiếu , khi, nó vơi tiêu chí “ thông tin để tiến bộ “. Vào Voanews, khó có thể bỏ qua phần đăng các trang blog của: Bùi Tín, Nguyễn Hưng Quốc…
.

Vậy, Nguyễn Hưng Quốc là ai ?
Theo link : http://daihocsuphamsaigon.org/chuyenquenha/laikhongduoc.html xin trích:
.

Nguyễn Hưng Quốc, tên thật là Nguyễn Ngọc Tuấn, tốt nghiệp trường ĐH Sư phạm và dạy học tại Saigon. Năm 1985 ông định cư tại Pháp và qua Úc vào năm 1991. Ông đậu bằng Tiến sĩ Lý thuyết Văn học tại Đại học Victoria (Melbourne, Úc). Hiện nay ông phụ trách điều hành và giảng dạy với chức vụ Chủ nhiệm (co-ordinator) Khoa Việt Học tại Đại học nầy. Ông cũng là Chủ bút tập san VIỆT chuyên về khảo cứu văn học. ….( hết trích )
.

Hãy đọc: Một kiểu cách mạng mới (link : http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/quoc/mot-kieu-cach-mang-moi-02-22-2011-116678184.html ). Xin lược trích 1 đoạn nhỏ :
.

… Tất cả các cuộc cách mạng trong thế kỷ 20 đều có một số đặc điểm giống nhau: một, gắn liền với một đảng chính trị; hai, đảng ấy gắn liền với một ý thức hệ nhất định; và ba, đảng ấy có một tổ chức chặt chẽ, được rèn luyện và đã gặp nhiều thử thách, hơn nữa, còn đặt dưới sự lãnh đạo của một cá nhân dược xem là có tài kiệt xuất.
… So với các cuộc cách mạng trong quá khứ, các cuộc cách mạng gần đây ở Tunisia cũng như ở Ai Cập và nhiều cuộc cách mạng khác đang manh nha ở một số quốc gia Ả Rập như Yemen, Bahrain, Libya và Iran có những đặc điểm khác hẳn.
.

Nét khác biệt đầu tiên là: chúng thực sự là cuộc cách mạng của quần chúng. Xưa nay, nói đến cách mạng, bao giờ người ta cũng nhấn mạnh đến yếu tố quần chúng. Nhưng trong hầu hết mọi trường hợp, quần chúng bị/được kích động, xúi giục, dẫn dắt, điều khiển, quay cuồng phía trước hoặc phía sau một tổ chức, thường là một đảng chính trị nào đó, vốn đóng vai trò đầu não, lãnh đạo. Còn các cuộc cách mạng vừa diễn ra ở Tunisia và Ai Cập? Trước và sau quần chúng, không có tổ chức chính trị nào cả. Một số người đóng vai trò cổ động chỉ giữ chức năng điều hợp, vậy thôi. Chứ không phải là những nhà lãnh đạo. Đó là những cuộc nổi dậy của dân chúng, hoàn toàn có tính chất tự phát. Mở đầu cuộc cách mạng ở Tunisia không phải là một buổi ra mắt chính trị với những tuyên ngôn, tuyên cáo, thề nguyền, quyết tâm thư ồn ào. Mà chỉ là cái chết của một thanh niên 27 tuổi nghèo khó tên Mohamed Bouazizi. Bán hàng ngoài đường, bị cảnh sát sách nhiễu và nhục mạ, anh tự thiêu để phản đối vào ngày 17 tháng 12 năm 2011. Chính ngọn lửa thiêu cháy anh cũng sẽ thiêu cháy cả chế độ độc tài của Tổng thống Zine El Abidine Ben Ali, khiến nhà độc tài này phải từ bỏ quyền hành từng nắm giữ trong cả 23 năm và chạy trốn vào ngày 14 tháng 1, đúng 10 ngày sau khi Mohamed Bouazizi chết vì các vết bỏng quá nặng.
.

Nét khác biệt thứ hai là: cuộc nổi dậy tự phát của quần chúng, các cuộc cách mạng ở Tunisia và Ai Cập không gắn liền với một ý thức hệ với những cương lĩnh hay guồng máy tổ chức nào cả. Chúng chủ yếu chỉ gắn liền với những mạng truyền thông xã hội, từ facebook đến twitter, điện thoại di động, v.v… Trước hết là facebook. Với nhiều nhà nghiên cứu chính trị, dấu mốc xa xôi khởi đầu cuộc cách mạng ở Ai Cập vừa qua là việc một phụ nữ trẻ mở trang facebook để ủng hộ cuộc đình công của các thợ dệt vào tháng 4 năm 2008. Người phụ nữ ấy bị bắt và chỉ được thả ra sau đó trước áp lực của dư luận quốc tế. Chính việc làm ấy đã giúp người dân Ai Cập, đặc biệt giới trẻ, nhận thức được sức mạnh của kỹ thuật truyền thông hiện đại. Và họ đã sử dụng facebook như một thứ vũ khí hữu hiệu trong việc tập hợp lực lượng trong cuộc nổi dậy vừa qua. Đóng vai trò có khi còn quan trọng hơn facebook là điện thoại di động. Theo các bình luận gia trên thế giới, chính cái máy chụp hình gắn trong các chiếc điện thoại di động được sáng chế từ đầu thập niên 1990 đã trở thành một vũ khí chống độc tài quan trọng. Nó cho phép mọi người, bất cứ là ai, cũng có thể chụp được những bức ảnh ấn tượng nhất rồi đăng tải trên các mạng xã hội như facebook hoặc twitter, hoặc gửi cho bạn bè hoặc giới truyền thông, từ đó, lan rộng khắp thế giới. Trong cuộc biểu tình tại Iran vào tháng 6, 2009, bức ảnh về cái chết của Neda làm chấn động thế giới đã được chụp và truyền bá rộng rãi bằng cách ấy. Trong hai cuộc nổi dậy tại Tunisia và Ai Cập vừa rồi, cũng chính những bức ảnh tương tự đã là những mồi lửa làm thiêu rụi nền chuyên chế kéo dài cả mấy chục năm một cách nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
.

Cuối cùng , là một cuộc nổi dậy tự phát của quần chúng chung quanh các phương tiện truyền thông hiện đại, các cuộc cách mạng mới mẻ mở đầu thập niên thứ hai của thế kỷ 21 này không hề có lãnh tụ! Hình ảnh nổi bật nhất trong cuộc nổi dậy ở Tunisia là hình ảnh anh thanh niên tự thiêu Mohamed Bouazizi 27 tuổi; còn ở Ai Cập là anh thanh niên tên Wael Ghonim, 30 tuổi, giám đốc điều hành về tiếp thị của công ty Google ở Dubai.
.

Những đặc điểm vừa kể – theo nhiều nhà nghiên cứu – sẽ là những đặc điểm chung của các cuộc cách mạng thế kỷ 21. Theo tôi, chúng cũng giúp giải đáp nhiều thắc mắc từng dày vò những người Việt Nam hay ưu tư đến tự do, dân chủ và tiền đồ của đất nước lâu nay liên quan đến một số vấn đề “cổ điển” như lãnh tụ và tổ chức.
…( hết trích )
.

Thời của những kẻ nhỏ bé ( link : http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/quoc/thoi-cua-nhung-ke-nho-be-03-17-2011-118188769.html ). xin lược trích :

đặc điểm nổi bật trong các nổi dậy tranh đấu cho tự do và dân chủ ở Trung Đông và Bắc Phi gần đây: một, thực sự mang tính quần chúng; hai, không gắn liền với một đảng phái hay một ý thức hệ nào cả; và ba, cũng không có cả lãnh tụ. Trong bài này, tôi xin khai triển thêm đặc điểm thứ ba ấy.
.

Nhiều nhà bình luận chính trị trên thế giới cho đó là sự khác biệt căn bản giữa sinh hoạt chính trị của thế kỷ 21 này với thế kỷ 20 vừa qua; đồng thời, đó cũng là món quà có ý nghĩa nhất mà internet đã mang lại cho nhân loại.
Trước, cuộc cách mạng nào cũng gắn liền với những tên tuổi lớn, đầy những huyền thoại, và có sức cuốn hút mãnh liệt đối với quần chúng. Ở nửa đầu thế kỷ 20, có Lenin ở Nga, sau đó, Mao Trạch Đông ở Trung Quốc, Hồ Chí Minh ở Việt Nam, Fidel Castro ở Cuba, Gamal Abdel Nasser ở Ai Cập, Mustafa Kemal Ataturk ở Thổ Nhĩ Kỳ, Mahatma Gandhi ở Ấn Độ. Trong những thập niên cuối của thế kỷ 20 có Nelson Mandela ở Nam Phi, Lech Walesa ở Ba Lan, Václav Havel ở Tiệp Khắc, Aung San Suu Kyi ở Miến Điện, v.v…
.

Còn bây giờ, trong cuộc cách mạng được mệnh danh là “cách mạng hoa nhài” ở một số nước Trung Đông và Bắc Phi, những hình ảnh nổi bật nhất, được giới truyền thông chú ý nhất và xem như là biểu tượng của các cuộc nổi dậy, là những ai?
.

Đó là:
Thứ nhất, Mohamed Bouazizi, 26 tuổi, làm nghề bán trái cây ở Tunisia. Anh thuộc loại người ít học, nghèo nàn và không có tham vọng chính trị gì cả. Anh sống bằng một cái nghề rất ư khiêm tốn và chỉ mong được sống qua ngày. Vậy thôi. Đến lúc bị cảnh sát bức bách và nhục mạ đến mức không thể chịu đựng được nữa, anh cũng chẳng biết làm cách gì khác hơn là tự hại bản thân mình: tự thiêu. Nhưng ngọn lửa thiêu cháy đó đã được lan truyền đi khắp nơi qua internet, thổi bùng lên ngọn lửa đấu tranh trong cả nước Tunisia, cuối cùng, làm đổ nhào chế độ độc tài Zine el-Abidine Ben Ali; hơn nữa, còn lan sang tận Ai Cập.
.

Thứ hai, Khaled Said, 28 tuổi, một chuyên viên về computer, bị cảnh sát Ai Cập bắt và đánh chết khi anh tìm cách tung lên mạng hình ảnh một số cảnh sát ăn cắp cần sa. Bạn bè anh đã nhanh chóng tung bức ảnh thân thể bầm dập của anh lên internet, và cũng giống như Mohamed Bouazizi ở Tunisia, Khaled Said đã trở thành mồi lửa làm bùng cháy cuộc cách mạng ở Ai Cập, cuối cùng, thiêu rụi cả sự nghiệp kéo dài cả ba chục năm của Tổng thống Hosni Mubarak.
.

Thứ ba, Wael Ghonim, 31 tuổi, kỹ sư computer, trưởng phòng tiếp thị của Google ở Trung Đông và Bắc Phi. Xúc động trước cái chết thảm thương của Khaled Said, Ghomin đã lập trang Facebook “Tất cả chúng ta đều là Khaled Said” được rất đông thanh niên và sinh viên theo dõi. Cảm thấy nguy hiểm, cảnh sát Ai Cập bắt anh. Việc bắt bớ ấy đã làm dấy lên làn sóng tranh đấu không những tại Ai Cập mà còn cả khắp thế giới qua nhiều tổ chức quốc tế khác nhau. Cuối cùng, chính quyền Ai Cập buộc phải thả anh. Nhưng lúc ấy đã quá muộn. Cuộc cách mạng dân chủ ở Ai Cập đã tiến đến cao trào, không ai có thể ngăn chận được nữa.
Trước cuộc cách mạng hoa nhài ở Tunisia và Ai Cập, một phụ nữ vô danh ở Iran, Neda Agha-Soltan, cũng suýt làm sụp đổ chính phủ
Mahmoud Ahmadinejad khi cô bị cảnh sát đánh chết ngoài đường phố vào ngày 20 tháng 6 năm 2009. Cho đến nay, không ai biết chắc lý do tại sao cô bị cảnh sát đánh chết: Cô tham gia một đoàn biểu tình hay chỉ là khách bàng quan tình cờ đi ngang qua đó? Nhưng hình ảnh cô quằn quại dưới trận đòn ác nghiệt của cảnh sát đã được nhiều người qua đường chụp và tung lên mạng khiến dân chúng căm phẫn và tạo nên những cuộc biểu tình rầm rộ ở Iran.
Tất cả những người trở thành trung tâm của các cuộc cách mạng, hoặc đã hoàn thành (ở Tunisia và Ai cập) hoặc còn dang dở (ở Iran) đều có một số điểm chung:
.

Một, họ đều còn trẻ và hoàn toàn vô danh trước đó.
Hai, họ tuyệt đối không có tham vọng hay toan tính gì về chính trị cả.
Ba, với những mức độ khác nhau, họ đều là những nạn nhân của các chính quyền bạo ngược.
.

Tuy vậy, tất cả đều trở thành những hình ảnh trung tâm, góp phần làm bùng nổ cách mạng (trường hợp của Mohamed Bouazizi, Khaled Said và Neda Agha-Soltan) hoặc đẩy cách mạng đến chỗ toàn thắng (trường hợp của Wael Ghonim). Dù còn sống hay đã chết thì họ cũng không hề là “lãnh tụ”, bất kể ở phạm vi hay với tầm vóc nào. Mà, thật ra, nói cho cùng, ngay cả khi cách mạng đã thành công, người ta cũng không hề thấy bóng dáng một lãnh tụ nào.
.

Có thể nói, khác với mọi cuộc cách mạng khác trong lịch sử, cuộc cách mạng hoa nhài ở Trung Đông và Bắc Phi gần đây và có lẽ, hiện nay nữa, đều xuất phát từ và hoàn tất bởi những con người hoàn toàn vô danh. Nhiều nhà nghiên cứu chính trị cho rằng, với các biến động ấy, chúng ta đang giã từ một kỷ nguyên – kỷ nguyên chính trị gắn liền với các vĩ nhân (big-man theory of politics) để bước vào một kỷ nguyên mới trong lịch sử – kỷ nguyên của những người nhỏ bé (small-person era of history).
Thật ra, kỷ nguyên ấy đã manh nha và có thể được nhìn thấy ngay ở các quốc gia dân chủ và phát triển nhất. Như Mỹ, chẳng hạn. Chiến thắng của Barack Obama vào năm 2008 cũng là chiến thắng của những con người nhỏ bé: thay vì vận động sự tài trợ của các đại công ty và đại tư bản như tất cả các ứng cử viên khác, Obama và ủy ban tranh cử của ông đã khôn khéo, qua các phương tiện truyền thông hiện đại, từ email đến facebook và twitter, vận động quần chúng rải rác khắp nơi. Số tiền mỗi người đóng góp rất khiêm tốn, trung bình chỉ khoảng 80 đô la. Nhưng có đến trên ba triệu người hiến tặng. Nhân lên: hơn nửa tỉ! Trở thành kỷ lục trong lịch sử tranh cử tại Mỹ. Trong cuộc vận động tranh cử vào năm 2012 sắp tới, có lẽ ông cũng tiếp tục theo đuỗi chiến lược ấy nhưng với một mục tiêu nhiều tham vọng hơn: đạt được khoảng một tỉ đô.
.

Nhờ đâu những con người nhỏ bé ấy làm nên lịch sử?
Câu trả lời hầu như ai cũng xác nhận: internet!
( hết trích)
.

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ. Và, chưa phản ảnh quan điểm lập trường của gioviet,..he, he !

.

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Mưa và 2 cô bé.


.
Xe buýt dừng lại.
Tôi bước lên rồi mua vé. Đối diện với tôi, một người đàn ông trung niên có vóc nhỏ bé, nhưng, mạnh nhất đập vào mắt là bộ sắc phục quyền uy lạ mắt và cặp mắt cú vọ, soi mói lì lợm, nửa ẩn trong hốc mắt sâu, nửa khoe khoang tự tin trong ánh nhín săn đuổi. Tôi cần phải biết đây là loại nghề gì , liên quan đến đời sống của chúng ta như thế nào ? Tôi bắt đầu nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi chậm rãi nhìn vào phù hiệu, vào cổ áo, cầu vai trên đồng phục lạ. Người đối diện lì lợm, chịu đựng và tỏ ra quan tâm lại người có kiểu ” nhìn rà quét như máy quét mìn” khó chịu này. Tôi dừng lại ở một loạt câu hỏi: ” anh thuộc lực lượng nào ?” . “ Lực lượng Hoàng gia ! “. ” Hoàng gia thuộc đâu anh?”. ” Hoàng gia của Sài Gòn!”. Tôi biết anh ta né câu hỏi, hỏi tiếp : ” Hoàng gia thuộc biên chế nằm trong bộ CA, hay công ty tư nhân ? . ” công ty cổ phần, nhưng đào tạo vũ thuật các loại đai cao, do những người trong ngành lập ra”. Tiếp sau thêm chừng năm ba câu hỏi nữa, anh ta trở về chính mình, đơn giản không lỳ lợm, thoáng một lúng túng nhỏ. Ngay lúc ấy, cạnh tôi là 1 ghế vừa được trống, anh ta bước lên xoay người ngồi xuống thật lẹ. Những bước , xoay, cử động của con người có nghiệp vụ hành động ở mức chuyên nghiệp. Tôi chợt mất người nói chuyện, đứng trơ 1 mình.
.
Bây giờ mới vào chủ đề của bản viết này, cô bé thứ nhất. Khi người đối diện di chuyển, để lại phìa sau anh ta không chỉ là khoảng trống, mà có cô bé con đang ngồi yên lắng nghe. Cô bé trẻ lắm, có khuôn mặt sáng sủa giản dị . Lúc người soát vé chỉ dẫn bến cần xuống, tôi theo thói quen ” cảm ơn anh” rất nhanh, không chút vay mượn. Cô bé nhìn tôi chăm chú đứng dậy nhoẻn cười và: ” Chú ngồi nghế này!” . ” Cảm ơn! Chú ngồi cả đời rồi, hôm nay, muốn được đứng, được nhìn thấy phố, thấy người ( cười thoải mái) “
Tôi hôm nay, người hành khách duy nhất trên xe mặc bộ comlet, thắt cà vạt, chân dày da sang trọng, tóc dài chấm vai, như một thứ chủ nghĩa tôn thờ cá nhân và nghệ thuật. Tóc tôi và tóc cô bé kia, tóc nào dài hơn ? Tôi nói với cô bé về mối liên hệ giữa một khuôn mặt trẻ thân thiện, một giao diện mở với đời sống…có mối liên hệ thế nào với hạnh phúc. Trên một chuyến xe nhỏ, một vệ sỹ có tự tin của một kẻ quyền lực săn mồi, có tôi tự tin về cái đẹp cái chân cái thiện, có cô bé tự tin cởi mở trẻ trung lấp lánh. Tôi nói chắc chắn rằng cô bé sẽ gặp hạnh phúc. Cô bé nghe và mỉm cượi rạng rỡ. Người vệ sỹ Hoàng gia cúi đầu nghĩ ngợi, ít nhất thì có vẻ là như thế !
.
Tôi chào, xuống xe. Bước xuống bậc, quay nhìn lại, cô bé vẫn dõi theo. cả 2 bất chợt cùng đưa tay lên vẫy nhẹ những chiếc ngón, rất đều, rất giống nhau !
.
Cô bé thứ 2. Đó là một cô bé cách nhà tôi chừng chục Km về phía Hà Đông, lối viện 103. Hôm nay, tôi đén dự đám ăn hỏi của cô bé mà tôi rất quí này, đó là lý do dù trời mưa, vẫn mặc áo quần lịch sự trang trọng. Nhà trai, những người dân bình dị, họ mừng vì mưa, theo họ, mưa đem lại sự tươi tốt cho ruộng cho cây, cho đời cho hoa. Họ quan tâm và giữ gìn ruộng đất. Với họ, thể chế chính trị là xa vời , thậm chí không liên quan và không đáng quan tâm. Họ quan tâm đến mưa nắng , mùa màng, đén một chàng rể tử tế và cô dâu hiền thảo. Thế giới của họ là vậy ! còn thế giới của tôi, của chúng ta là đâu ?
.
Đó là ngày 16 tháng 3. Ngày mà tôi đi qua nhà cô bé số 2, khi trở về, tôi gặp cô bé số 1 trên một chuyến xe buýt .
.

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Tôi lang thang, tìm thấy mình trong nhân gian, nơi mọi người khổ đau và hạnh phúc !


Tôi lang thang, tìm thấy mình trong nhân gian, nơi mọi người khổ đau và hạnh phúc !
Posted on 13/03/2011 by gioviet
.
Tôi lang thang,
Tìm thấy mình trong nhân gian, nơi mọi người khổ đau và hạnh phúc !
Một ngã tư đói nghèo
Trẻ em cúi xuống lượm vỏ lon bia
Bà mẹ hao gầy mất sữa.
Đèn đỏ bụi bặm ồn ào !
.
Tôi lang thang ở nơi mọi người Khổ đau và Hạnh phúc
Không có giới hạn nào cho kẻ thù, không có biên cương nào cho tự do.
Dòng chảy tình yêu lấp lánh trong đêm mù tối
Lấp lánh như ở xa, nơi vòm trời, cao lắm !
.
Đường về nhà tôi còn mịt mù
Tình yêu của tôi, nằm nơi mọi người
Không lãnh thổ, không súng đạn, cường quyền nào chia cắt được
Chỉ có cái chết, và tôi đang đợi !
. .
.

................................. . gioviet. Hà Nội, tháng 3 / 2011.


.