Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Mãi mãi !



. Cô bé lớp 12 hỏi tôi về cách định hướng. Nhìn mặt trời buổi sáng chiếu vào Hoàng Thành, tôi dang tay, mặt quay vào mặt trời ; thong thả chỉ từng phía : .

- ” Trước mặt là hướng Đông, Nơi có biển đảo của chúng ta, mặt trời mọc lên từ hướng ấy! ”

- " Sau lứng là phía Tây, có dãy Trường Sơn tiếp giáp với một nước Lào nghèo khó và hiền lành. ” - "Phương Bắc là Trung Quốc, Nơi có Thiên An Môn , có Mao và Khổng, luôn nằm ở phía tay bên trái. ”

- " Phương Nam trên tay phải , có bàn tay mà em vừa viết lời nguyền yêu anh mãi mãi. .

Người ta không dạy cô bé lớp 12 về cách định hướng trong trời đất mịt mùng này ? Người ta lại để cho truyền thông – giáo dục tung hoành nhồi nhét những vòng 1, vòng 2 của các sao , của sành điệu, của lộ hàng khoe đồ, của bạo lực xã hội, bạo lực học đường ? Học sinh nam đâm đầu ngập trong game net, các em thuộc làu sử tàu, biết dành dẽ việc cậu ấm ” Cường đô la” quẳng cái phôn mấy ngàn đô xuống nước mà mặt lạnh tanh đại gia như thế nào. .

Cô bé viết vào lòng tay tôi lời yêu mãi mãi. Tôi vẽ lên không gian lời nguyện yêu đất Việt mãi mãi. Môt ngày nào đó, cô bé có thể quên lời yêu. Nhưng, tôi thì không thể !

............................................gioviet. Hà Nội, tháng 3/2011.

. .

1 nhận xét: