Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

” Huế- Sài Gòn- Hà Nội, bao nhiêu năm tiếng khóc lầm than ?”, và con đường Trịnh Công Sơn.


” Huế- Sài Gòn- Hà Nội, bao nhiêu năm tiếng khóc lầm than ?”, và con đường Trịnh Công Sơn.
Posted on 20/03/2011 by gioviet

.
Tôi kính trọng và yêu ông hơn cả bản thân mình.
Tôi chỉ là một hạt cát còn ở lại. Ông đã là hạt bụi bay xa. Ông chỉ cho tôi hiểu rằng : chúng ta là phận cây cỏ nhỏ nhoi, cây cỏ sống đới sống ngắn ngủi . Chính vì nó ngắn ngủi nên càng vô cùng quí giá, phải được sống trong tình yêu thương trân trọng nhau. Đó là lý do để trân trọng con người, để yêu, nâng niu và khóc cho những cuộc tình tan vỡ. Đó cũng chính là lý do chúng ta cần phải nắm tay nhau, nối vòng tay thật lớn để cùng hát: ” từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay…Ta đi để nối sơn hà. Mặt đất rung rinh, anh em ta về, gặp nhau mừng như bão tố – quay cuồng. Một dải biển xanh sông gấm, nối liền một vòng Việt Nam ! “
.

Ông là người cha, nói với tôi về mẹ trong “bà mẹ Ô Lý “ . Kể cho tôi biết những người em gái tôi trong ” người con gái Việt Nam da vàng“, nói với tôi về cuộc chiến tàn khốc là âm mưu và “ tham vọng của 1 lũ điên !”
Ông là người thầy của tôi, dạy cho tôi biết yêu non sông, biết thương phận nước ” một nghìn năm nô lệ giặc Tàu…” , qua bài ” gia tài của Mẹ”
Ông là người bạn lớn , gợi mở phía trước mỗi chúng ta, có 2 con đường, một dẫn về sự ca ngợi vinh quang của đời sống, một dẫn về sự băng hoại !
.
Ông gánh nặng nỗi đau không chỉ thân phận mình, ông gánh nặng trĩu nỗi đau lớn phận nước của dân tộc Việt , trong ” Huế- Sài Gòn- Hà Nội, bao nhiêu năm tiếng khóc lầm than ? “
.
Hôm nay, ở Huế, có một con đường ven bờ sông Hương được mang tên ông.
Còn lại 3 câu hỏi:
1. Bao giờ thì toàn bộ sáng tác của ông được ca hát , trong đó có ” ca khúc Da vàng”, mà không bị dòm ngó chặn cấm ?
2. Hà Nội, trung tâm Văn hóa là Thủ đô của cả nước, có con phố nào được mang tên của ông ?
3. Còn Sài Gòn ?
Chẳng lẽ chỉ có Huế !

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét