Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Nếu, Nước có mất


.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi yêu đất nước tôi ít lắm, chỉ nho nhỏ như trái dừa trái bưởi. Không muốn tình cảm của mình đặt vào thứ chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi vớ vẩn nào đó, tình cảm tôi luôn dành cho nó là sự trìu mến như nghĩ về một Cậu Bé Con gần nhà, hiền lành, chăm chỉ và hiếu học. Chỉ như vậy, không hơn.

Nếu nước có mất

Tôi ước : nếu nước có mất, nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn
Vẫn còn dãy cau xanh ngoài kia
Đàn gà vẫn sinh sôi , vẫn cho tôi đều những trái chứng
Hạt thóc vẫn mẩy, bát cơm vẫn tròn.

Tôi ước: nếu nước có mất, ngôi trường nhỏ vẫn còn
Thầy giáo dạy Văn, cô giáo dạy Anh.
Những chiều đi xa về, tôi vẫn nghe thấy tiếng trẻ thơ
Bi bô cùng trang vở

Tôi ước: nếu nước có mất, thì những sợi dây đàn trong tôi không đứt
Chạnh lòng nhớ đến cha ông
Vẫn còn chút ngân nga réo rắt
Một Việt Nam của ngày xưa, cũng đã một lần tồn tại

Tôi ước: một điều dù thế nào, vẫn còn “ sự thiêng liêng,
Những điều ước sẽ nở bung những lời ước”
Như cuộc chạy đua tiếp sức, như buổi kinh cầu
Rền vang, lan tỏa, cùng với những đường …vòng tròn


..... ... ......Hà Nội, tháng 6 / 2010

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét